Vương Văn Quảng lắc đầu nói: “Đại Bảo, trường học vốn không hề phát gạo, cha chỉ muốn nói chuyện riêng với con nên mới làm vậy.”
Trong lòng Kiến Dân không rõ vì chuyện gì mà trong lòng cũng rạo rực, nói: “Cha, cha muốn nói với con chuyện gì?”
Vương Văn Quảng cười, nói: “Đại Bảo, lúc cha bằng tuổi con cũng thích một cô gái.”
Vương Kiến Dân lặng người, thẳng thắn phủ nhận: “Cha, con không có thích Lưu Lỵ Lỵ, chỉ cảm thấy bạn ấy đáng thương mà thôi!”
Vương Văn Quảng không đồng tình với suy nghĩ của con trai, nói: “Tình hình của Lưu Lỵ Lỵ, mẹ con đã nói cho cha biết rồi. Cô bé đó thực sự đáng thương, nhưng trong khu nhà tập thể có nhiều người còn đáng thương hơn cô bé nhiều! Con có biết Từ Kiều Kiều không? Cô bé đó cùng lớp với Lưu Lỵ Lỵ, còn ở ngay cạnh nhà ta, cha mẹ cô bé bị phân đến nông trường. Bây giờ trong nhà chỉ có chú thím, Từ Kiều Kiều không những ăn không no mà còn hay bị đánh, sao con không thấy đáng thương?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây