Vương Kiến Xương vâng một tiếng, nhưng lục hết một lượt ngăn tủ cũng không thấy.
Vương Văn Quảng cảm thấy lạ bèn đi qua xem, quả thật là không có, chỉ còn một cái đĩa trống không.
“Không phải Kiến Minh ăn hết đấy chứ?”
Vương Kiến Xương cau mày tỏ vẻ không tin.
Kiến Minh mới bảy tuổi, dựa vào lượng cơm bình thường của cậu nhóc, nhiều nhất chỉ ăn được hai, ba cái. Nhưng sáng nay còn thừa ít nhất sáu, bảy cái bánh rau trộn. Chẳng qua Vương Văn Quảng lại nghĩ, bây giờ Kiến Dân và Kiến Quốc ăn rất nhiều, có khi còn ăn tốt hơn anh. Nhất là Kiến Quốc giờ như một cái thùng cơm, nếu khi thằng bé đói bụng ăn hết cũng không có gì lạ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây