Tuy rằng đây không phải nội dung mà anh ta muốn nghe, nhưng Lư Chí Vĩ cũng không thể không gật gật đầu.
Thầy giáo Tiểu Trần trước đó đi đun nước đã quay lại với hai phích nước nóng, Ngô Thanh Phương bỏ bã trà đi, pha lại một ấm mới rót mời Lư Chí Vĩ và trưởng nông trường Vương. Thầy giáo Tiểu Trần làm việc ngay bên cạnh, thường xuyên giúp hiệu trưởng Dương làm việc vặt nên rất hiểu thói quen của ông ta. Anh ta kéo ngăn trên cùng của tủ hồ sơ ra, lấy ra một túi hạt dưa rang và lạc rang.
Trưởng nông trường Vương lấy một nắm cười ha ha nói: “Chủ nhiệm Lư, lạc và hạt dưa này đều là của nông trường chúng tôi, là tôi tự tay rang. Anh nếm thử đi, rang lửa rất nhỏ nên mùi rất thơm.”
Bình thường trước nay Lư Chí Vĩ đều không kiên nhẫn ăn mấy thứ này, nhưng bây giờ nể mặt cũng ăn mấy hạt.
Vì không để câu chuyện đi theo ý muốn của bên kia, Ngô Thanh Phương quyết định chủ động nói: “Chủ nhiệm Lư thật sự là tuổi trẻ tài cao rất có triển vọng, trẻ như vậy đã làm đến vị trí cao như vậy, tiền đồ thật không thể giới hạn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây