Vương Kiến Dân là đứa đầu tiên rảo bước ra ngoài, thấy trên tay cha xách mấy túi liền, trên lưng cũng có đồ thì mau chóng qua đỡ: “Trân Trân! Bây giờ mua đồ thực sự rất tiện, chỉ cần dậy sớm thì cơ bản muốn gì đều có thể mua được!”
Bây giờ càng ngày càng có nhiều người vào thành phố bán hàng, bình thường chỉ cần đồ tươi, giá cả không quá đắt thì đều hết hàng rất nhanh. Các xã viên nếm được vị ngọt rồi, nhưng cũng càng cẩn trọng hơn. Bọn họ luôn ra khỏi nhà lúc trời còn sao, đi bộ hai, ba giờ đồng hồ đến được thành phố. Lúc đó trời mới tờ mờ sáng, những người cần mua đồ lúc đó cũng đợi trên đường rồi.
Triệu Trân Trân cười cười, trong một buổi cuộc họp cách đây không lâu, cô và trợ lý Trương cũng tìm hiểu một chút về chuyện này, tin tức ở phía trên vô cùng thuận lợi. Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chỉ cần một năm thì những xã viên này không cần lén lút vào thành phố để bán hàng nữa, mà có thể quang minh chính đại đi bán hàng.
Nhưng đây là chính sách vẫn còn chưa được thực hiện, Triệu Trân Trân không thể nói ra nên chỉ cười cười nói: “Nếu anh mệt thì đợi chút ăn cơm rồi nằm nghỉ ngơi một chút, trường của các anh không có chuyện gì chứ?”
Vương Văn Quảng lắc lắc đầu, nói: “Không có chuyện gì, việc mà anh được phân quản lý bây giờ không nhiều, thế nhưng hiệu trưởng Thái có lẽ sẽ sớm bị chuyển đi. Đợi sau khi anh ta đi rồi, nghe ý của hiệu trưởng Hà thì trường cũng không thể đề bạt hiệu phó nữa, có lẽ đến lúc đó việc sẽ nhiều hơn!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây