Triệu Trân Trân vỗ đầu cậu bé nói: “Mẹ mua cho các con mấy bộ sách thú vị ở Bắc Kinh, trong túi kia còn có rất nhiều đồ ăn ngon, con có muốn ăn không?”
Kiến Xương vội vàng nói: “Mẹ! Bữa trưa ba nấu mì không đủ ăn, con chỉ ăn có một bát nhỏ, đói bụng từ sớm rồi!”
Kiến Minh cũng gật đầu nói: “Mẹ! Cha nấu cơm không có tính trước gì hết. Hai anh ăn nhiều một người đã ăn hai lạng mì rồi. Con và anh ba mỗi người cũng phải ăn một lạng rưỡi, cha là người lớn thì ít nhất cũng phải ăn hai lạng, tổng cộng cũng phải gần một cân mì rồi. Cái gáo múc mì của nhà chúng ta là một gáo nửa cân nên phải hai gáo mì mới đủ, nhưng cha nói mì bỏ nước sẽ nhiều hơn, chỉ cho một gáo mì, kết quả chúng con ăn không no!”
Triệu Trân Trân không ngờ Kiến Minh lại giỏi như vậy, cô cười nói: “Vậy lần sau cha con chắc chắn đã biết rồi!”
Kiến Quốc bĩu môi, hơi uất ức nói: “Mẹ! Cha không quá giỏi việc nấu ăn lắm, con đi theo cha thường xuyên ăn không no!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây