Vốn con nghĩ là, dù hai người đối xử với con rất tệ, nhưng đối với bọn nhỏ cũng rất tốt. Con hy vọng trên đời này con của mình có thể có càng nhiều người yêu thương chúng cho nên trước đây mới có thể chủ động đưa chúng đến thăm hai người. Nhưng sau khi Văn Quảng gặp chuyện không may, mẹ vì muốn cướp con của con lại có thể nói với chúng là con sẽ không cần bọn chúng nữa. Đây là vấn đề mấu chốt, mẹ đã chạm đến giới hạn của con, cho nên về sau hai người muốn thăm cháu nội, chỉ sợ cũng không dễ dàng như thế.”
Tào Lệ Quyên vừa nghe những lời này thì sốt ruột nói: “Tôi mặc kệ cô nghĩ như thế nào. Cô đã ly hôn với Văn Quảng, cô không còn là người nhà họ Vương chúng tôi nữa, nhưng mấy đứa bé là cháu nội nhà họ Vương, chúng tôi đến thăm chúng không ai có thể ngăn được!”
Triệu Trân Trân cười nói: “Đúng vậy, con và Văn Quảng đã ly hôn, nhưng không lâu trước đó đã lại tái hôn. Hai người muốn đến thăm cháu nội cũng không phải là không được, chỉ là có vài điều kiện.”
Tào Lệ Quyên lập tức hỏi: “Điều kiện gì?”
Triệu Trân Trân khẽ cười nói: “Rất đơn giản, thứ nhất, vấn đề này mẹ nên có lời nhận lỗi với con, không chỉ bằng lời mà còn phải viết một bản giải thích không dưới năm trăm chữ. Thứ hai, mẹ phải giải thích trước mặt bọn nhỏ, làm sáng tỏ lời nói dối là con không cần bọn nhỏ, giải thích rõ đó là vì mẹ muốn tranh quyền nuôi nấng bọn chúng nên mới nói như vậy. Thứ ba, đúng là bây giờ con chỉ là một nhân viên nhỏ bé, nhưng con lên chức bằng chính những cố gắng nỗ lực của bản thân, không hề liên quan chút nào đến chú hai của Văn Quảng. Nếu mẹ không tin, có thể viết thư đi hỏi, lần sau nếu lại để con nghe thấy những lời như vậy con sẽ không khách sáo như hôm nay đâu. Thứ tư, nếu mẹ làm được ba điều trên, mỗi tháng có thể đến thăm bọn trẻ hai lần.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây