Lưu Lỵ Lỵ nói muốn làm bánh có nhân, trên thực tế cô bé cũng chưa từng làm, mà là do nhìn thấy trong tủ bếp nhà họ có nửa bát thịt băm ướp, cô bé đã rất lâu không được ăn thịt rồi. Tuy ông bà mỗi tháng có phiếu thịt một cân, nhưng mỗi lần ăn thịt, hay làm há cảo hoặc là thịt xào cải thảo, đều là nhân lúc cô bé không ở nhà.
Cô bé ra sức nhớ lại quá trình trước đây mẹ làm bánh có nhân, trước tiên bỏ cuống lá cải thảo đi, sau khi băm nát dùng vải xô vắt nước đi, sau đó mới lấy một ít nhân thịt trộn vào, ngoài ra thêm chút dầu mè.
Sau khi chiếc bánh đầu tiên chín, mùi hương đậm đà khiến nước miếng Lưu Lỵ Lỵ đều chảy cả ra ngoài, nhưng mà, bánh nhân thịt không phải bánh rán hành thường thấy, cô bé không thể tùy tiện ăn không khách sáo như vậy, xúc ra đĩa lại bắt đầu nướng cái tiếp theo. Vương Kiến Dân chỉ đứng bên cạnh cô bé, nhìn thấy cô bé lén nuốt nước bọt, hơn nữa bản thân cậu bé cũng rất muốn ăn nên đặt bánh lên thớt dùng dao cắt ra, bản thân cầm lấy một góc cắn một miếng to, lại đưa cho Lưu Lỵ Lỵ một góc.
Lưu Lỵ Lỵ cười đón lấy, cắn một miếng to nói: “Ngon quá! Vị giống như mẹ tớ làm trước đây!”
Kiến Xương nắm tay Kiến Minh đến nhà bếp, cầm lấy một góc bánh thịt đưa cho em trai.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây