Vương Văn Quảng lấy hết tiền trong túi áo ra đếm hết một lượt, có tổng là ba mươi lăm tệ, anh nói: “Lão Lương, anh cho tôi mượn bảy mươi tệ đi.”
Chỉ cách vẻn vẹn có khoảng thời gian là nửa năm, lúc Vương Văn Quảng đặt chân đến đất Bình Thành một lần nữa đã bị sự thay đổi hoàn toàn của nó làm cho bất ngờ.
Cũng có khả năng từ nhỏ đã sống ở thành phố này nên anh chưa từng nghĩ đến, chỉ cần sửa lại đường là khiến một thành phố cổ kính trở nên tràn đầy sức sống mới như vậy.
Con đường nhựa ở giữa vừa rộng vừa bằng phẳng, vỉa hè dành cho người đi bộ ở hai bên đường cũng rất đẹp, dùng gạch lát nền khắc hoa đẹp đẽ, cách một đoạn đường chính là một hàng hoa tươi, bên cạnh hàng hoa tươi đó là ghế gỗ dài dành cho những người đi đường mệt thì nghỉ ngơi.
Con đường như vậy còn tốt hơn nhiều nơi ở nước ngoài nữa!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây