Kiến Xương đã thức dậy, mắt mũi nhập nhèm cầm cốc đánh răng từ phòng chính đi ra. Triệu Trân Trân sờ sờ đầu thằng nhóc rồi đi về phía chái nhà.
Triệu Kiến Minh đã thức dậy, cậu nhóc mở mắt không thấy cha mẹ đâu cũng không hề khóc. Cậu nhóc đã hơn ba tuổi, đã lớn rồi, sẽ không đụng cái là khóc nữa. Không chỉ không khóc mà Kiến Minh còn vui vẻ nữa cơ, cả đêm ngủ ngon giấc lúc này cả người cậu nhóc ngập tràn sức sống, vui vẻ lăn lộn mấy vòng trên giường.
Cảm giác một người chiếm một cái giường lớn thật sự là quá tốt.
“Tứ Bảo dậy chưa con?”
Vương Kiến Minh nghe thấy tiếng của mẹ nhanh chóng nhắm mắt lại, cơ thể nhỏ bé bên trong chăn không hề động đậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây