Ngày tháng cứ thế thấm thoát trôi qua, kể từ lần đầu tiên họ trình ký dự án cải tạo đất đã trôi qua hai năm. Lúc đó mọi người vẫn còn ở nông trường, hàng ngày ngoài việc phải hoàn thành nhiệm vụ thí nghiệm, còn phải làm công việc đồng áng nặng nhọc. Rất nhiều người kể cả Vương Văn Quảng và hiệu phó Lương đều thực sự nghiến răng nghiến lợi chống đỡ, giống như đi trên con đường tối tăm căn bản không nhìn thấy chút ánh sáng nào ở phía trước. Dù cho sau này họ được thành phố phái đi phổ biến khắp các nơi, tạm thời đạt được tự do cá nhân nhưng họ cũng không dám nghĩ nhiều.
Dự án của họ đã thành công rực rỡ, mang lại lợi ích thực tế cho người dân và cảm giác thành tựu tuyệt vời này không gì có thể thay thế được. Trước đây, khi còn ở nông trường, mọi người đều giống nhau, từ sáng đến tối đều làm những công việc chân tay nặng nhọc, ngoài ra thì chẳng thể làm gì khác.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, nhờ đó mỗi người đã tìm lại được danh dự và sự tự tin đã mất từ lâu.
Quả thực thân phận của tất cả họ vẫn còn là tù nhân lao động, nhưng các tờ báo ở Bình Thành không chỉ đăng tin về vụ mùa bội thu mà còn đặc biệt đăng cả ban khoa học kỹ thuật nông trường của họ, điều này mang lại sự thay đổi trực tiếp nhất đó là họ không cần bước xuống phố với tâm thái chột dạ nữa.
Những người ở công xã Anh Đào có một năng lực rất đặc biệt, người từ nông trường đi ra ngoài, bất luận ăn mặc bình thường như thế nào thì họ nhìn thoáng qua một cái thôi là vẫn có thể nhận ra được. Người như Tiểu Hồ căn bản không quan tâm, nhưng nhiều người vẫn quan tâm. Chẳng hạn như Tiểu Tô, chẳng hạn như hiệu phó Lương, mỗi khi họ ra ngoài đều có thể cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ xung quanh mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây