Lời này nói ra khiến Triệu Trân Trân lặng người.
Trong khoảng thời gian ngắn mà Chu Gia Anh đã tính toán nhiều như vậy, dựa vào chỉ số thông minh của bà ta mà nói thật sự cũng không dễ dàng gì. Cô liếc nhìn người em dâu đang mang vẻ mặt đầy mong đợi, nói thẳng không chút khách sáo: “Mẹ, mẹ đang mơ mộng gì giữa thanh thiên bạch nhật đấy? Mẹ không biết con là hiệu trưởng của một trường tiểu học trong nông trường sao? Trong nông trường đều những người phải lao động cải tạo, trường bọn con nhận con cái của những người này! Hơn nữa giáo viên trong trường bây giờ không có lương bổng hay bất cứ chế độ đãi ngộ gì, đều là do những người lao động cải tạo ở nông trường phụ trách, em ba thật sự muốn làm giáo viên ở đây à?”
Vương Ngọc Hoa vừa nghe không có lương, trong lòng ngay tức khắc đã không bằng lòng.
Chu Gia Anh thì nghe nói đến những giáo viên khác đều là tù nhân lao động cải tạo thì lập tức lắc đầu nói: “Không ổn, thằng ba tuy hơi lười biếng nhưng nó cũng không có vấn đề gì, nếu mà bị vạ lây là phạm nhân cải tạo thì khó nói lắm.”
Triệu Trân Trân đứng dậy và nói tiếp: “Tình hình trong nông trường khá đặc thù, nhân sự và hành chính cần được sắp xếp bởi cấp trên. Con tuy là hiệu trưởng nhưng chỉ có trách nhiệm chấp hành. Ngay cả khi Truyền Hà không quan tâm đến tiền lương và bất kỳ phúc lợi nào mà vẫn muốn vào trường làm giáo viên thì tạm thời cũng không có khả năng. Mặc dù trường bọn con là trường tiểu học, nhưng bây giờ trình độ tối thiểu của giáo viên đều phải qua bậc đại học, về điểm này thôi thì Truyền Hà đã hoàn toàn không đủ tư cách rồi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây