Khi còn trẻ, bà cũng là một nhành hoa đẹp nức tiếng gần xa, chỉ bởi vì mấy năm qua quần quật từ việc nhà cửa đến chuyện đồng áng, ông Triệu lại là người vô tâm, trước giờ cũng không quan tâm gì đến bà, vì vậy so với bạn bè đồng trang lứa thì bà trông có vẻ già hơn mấy tuổi.
Triệu Truyền Hà nãy giờ vẫn im lặng cũng lên tiếng: “Mẹ! Trước đây chị còn ở trong huyện, chúng ta cách xa nhau không thuận tiện, công xã gần như vậy, chỉ cách mấy bước chân. Về lý mà nói, cho dù chị không đến, chúng ta cũng nên đến thăm chị ấy. Một mình chị ấy nuôi bốn đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì!”
Thật ra Triệu Truyền Hà ban đầu không có ý nghĩ này, bây giờ là mùa nông nhàn, đội sản xuất cũng không có việc gì làm. Vương Ngọc Hoa ở nhà lời nào không hợp sẽ cãi nhau với anh ta, hoặc là đến gõ cửa nhà người khác chơi, hoặc là một mình đi loanh quanh khắp xã. Có một lần anh ta đụng trúng bạn học cấp hai, tuy là sống ở hai thôn gần nhau nhưng khi qua lại cả hai lại không chạm mặt nhau. Họ cũng đã mấy năm không gặp lại, hai người vừa tản bộ vừa trò chuyện. Hỏi ra mới biết, người bạn học này trước đây không được tuyển dụng, bây giờ đang làm việc trong nhà ăn của trường tiểu học nông trường, lương mười tám tệ một tháng, buổi trưa còn có thể được ăn miễn phí.
Mặc dù đãi ngộ này còn thua xa nhiều so với khi anh ta làm ở xưởng bông nhà nước ở Bình Thành, nhưng anh ta vẫn rất ghen tị. Người bạn học cảm thấy phản ứng của anh ta có chút kỳ lạ nên nói: “Cậu không biết à? Hiệu trưởng Triệu của trường bọn tôi không phải chính là chị của cậu sao?”
Triệu Truyền Hà không quan tâm đến chính trị, lại càng không quan tâm đến chuyện của Triệu Trân Trân, cả ngày anh ta chỉ nghĩ đến chuyện uống rượu và đánh bài. Vừa nghe bạn học nói anh ta vô cùng sửng sốt nhưng vẫn cố che giấu và nói: “Đương nhiên là tôi biết rồi.” Nói xong thì xoay người rời đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây