Vương Kiến Xương gật đầu.
Ngô Thanh Phương nhìn Kiến Xương nhiệt tình ăn mì, cười nói: “Nhìn dáng vẻ ăn cơm này là khỏe nhiều rồi!”
Triệu Trân Trân gật đầu: “Đúng vậy, trẻ con đứa nào cũng thế, bệnh đến nhanh, khỏi cũng nhanh!”
Thấy thời gian không còn sớm nữa, Triệu Trân Trân tìm một chiếc túi vải, từ trong lu múc ra khoảng năm ký bột mì đưa cho Ngô Thanh Phương.
Ngô Thanh Phương đến tay không vốn dĩ đã cảm thấy hơi xấu hổ rồi. Hơn nữa tình hình bây giờ không giống như lúc trước, mặc dù không có nạn đói náo loạn trên diện tích rộng, nhưng bây giờ cung ứng lương thực quả thật rất eo hẹp. Bất luận là trường học hay là nông trường, bây giờ trong nhà ăn cung cấp toàn là bánh bao bột ngô, có thể thấy được bột mì càng khó mua hơn nữa. Triệu Trân Trân trong một lúc cho cô ấy nhiều như thế, cô ấy chắc chắn không thể nhận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây