Thứ ớt này không đáng tiền, Triệu Trân Trân gật đầu.
Cô giỏi làm nhất là dầu ớt, đến lúc đó làm xong sẽ đem cho nhà họ Hà một chén là được rồi.
Hơn bốn giờ rạng sáng, bệnh viện lại có thêm một bệnh nhân sốt cao, Hà Khánh Hải vội vàng qua chữa trị.
Bản thân Triệu Trân Trân cũng không biết cô đã gục bên giường bệnh ngủ lúc nào rồi. Khi cô tỉnh dậy mở mắt ra thì trời đã sáng, Kiến Xương cũng dậy rồi, cười nói với cô: “Mẹ, con hết khó chịu rồi!”
Cô đứng lên, phát hiện trên người mình đang khoác một chiếc áo bông thật dày. Trong lúc còn đang nghi ngờ thì Hà Khánh Hải mặc áo khoác trắng đi tới, cười với cô, hỏi Kiến Xương trước: “Tam Bảo, cháu đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây