Thật ra trong lòng Vương Văn Quảng cũng không muốn làm mọi người bất hòa với nhau. Không vì cái gì khác, Ngô Khải Nguyên cũng lớn tuổi rồi, chỉ vì cho cháu ngoại một miếng ăn, mỗi buổi sáng đều phải làm bữa sáng cho hơn hai mươi mấy người. Giống như sáng hôm nay, chỉ là bánh rán cũng phải làm hơn sáu mươi cái, khom lưng, cúi đầu bận rộn ít nhất một tiếng. Ông ấy sợ những người khác có ý kiến cũng không dám ăn nhiều, chỉ ăn một cái, lại chia một cái cho cháu ngoại. Như vậy rồi mà Tiểu Cao vẫn còn có ý kiến.
Vương Văn Quảng lập tức đồng ý, nói: “Được, cứ như vậy đi, bây giờ chia luôn. Cậu đi thông báo tất cả mọi người đến.”
Hiệu phó Lương là người cẩn thận, hàng tháng mua đồ ăn và lương thực, từng khoản đều nhớ rất rõ ràng.
Cuối cùng mọi người chia đều số lương thực còn thừa lại. Mỗi người nửa cân bột mì, gần một cân bột khoai lang, còn có hơn tám phiếu lương thực.
“Được rồi, lương thực của mọi người đều chia xong rồi, mọi người tự mang về đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây