Vì thế, tuy là hồ sơ của bọn họ vẫn ở nông trường, nhưng mỗi tháng vẫn có lương. Cũng giống như trước đây, không có sự phân chia cấp bậc, mỗi tháng bốn mươi tệ. Thu nhập này ở Bình Thành cũng không xem là thấp, huống hồ đây là công xã Anh Đào.
Lương của Triệu Trân Trân cũng chỉ có năm mươi tệ.
Ăn tối xong, mấy đứa trẻ lại chạy tới nhà hàng xóm chơi, Triệu Trân Trân ngồi nói chuyện với ông bà hai, cô nhìn giàn nho trơ trụi ở trong sân, có chút tiếc nuối. Nếu như không cắt đuôi chủ nghĩa tư bản, bây giờ đã có nho vừa ngọt vừa thơm ăn rồi!
Cô nghe bà hai nói, khi ấy người của công xã đến kiểm tra đã chặt dây nho ngay tại chỗ. Nho này đã trồng rất nhiều năm, ông hai tức đến nỗi mấy ngày không ngủ đủ. Thế nhưng đây là hành vi chính phủ nên họ cũng không làm gì được, sau này vẫn là đồng nghiệp cũ dạy cho ông cụ, trên có chính sách dưới có đối sách, đối sách này chính là nuôi thỏ!
Từ khi cấp trên quy định nhà nhà hộ hộ không được tùy ý nuôi dưỡng gia súc, ông hai bà hai muốn cải thiện cuộc sống cũng không mua nổi thịt, người già rồi thèm ăn, thịt thỏ cũng là thịt. Nuôi thỏ so với gà vịt cũng nhẹ nhàng hơn, chỉ dùng cỏ xanh cũng có thể nuôi sống, hơn nữa thỏ đẻ con rất nhanh, ăn một con, rất nhanh sẽ có con mới.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây