Lôi Chấn Hoa lại không nhịn được hỏi: “Phí nhuận bút của cục trưởng Võ cao như vậy, người đến xin chữ có nhiều không?”
Mặt anh bạn kia nháy mắt đen lại: “Anh cho là ai cũng có thể đến xin tranh chữ của cục trưởng Võ sao, trước đó tôi đã nói với học sinh của ông ấy rằng anh là nhân viên của công đoàn huyện. Nếu không ngay cả cửa anh cũng không vào được ấy.”
Lôi Chấn Hoa nhìn anh ta có vẻ rất giận vội vàng nhận lỗi: “Người anh em, cậu cũng biết tôi là kẻ quê mùa thô kệch mà. Thật không dám dấu diếm, tranh chữ này là chủ tịch công đoàn của tôi muốn xin, lần đầu tiên tôi xử lý những chuyện như thế này nên có gì mạo phạm mong người anh em thông cảm cho.”
Sau khi trở về, Lôi Chấn Hoa càng thêm cẩn thận, không lập tức giao tranh chữ cho Triệu Trân Trân mà trước cầm cho ông lão hàng xóm của mình xem. Ông lão này là giáo sư về hưu, cũng là người mê tranh chữ nghiệp dư nên cũng có chút hiểu biết.
Ông lão nhìn thấy bộ tranh chữ này cũng rất thích, nhìn trái nhìn phải cẩn thận nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng nói: “Đại Hoa, cháu định treo ở đâu, nhất định phải để ở đại sảnh nha.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây