Về đến phòng mình lúc trời đã nhá nhem tối, Miêu Lan Lan lấy nước nóng gội đầu, sau đó thay một bộ đồ sạch sẽ. Cất mấy bao đồ ăn vào trong túi xách, rồi lại đi sang chỗ ở của Vương Văn Quảng ở bên cạnh.
Nhưng lần này cô ta không được may mắn cho lắm.
Bởi vì trời quá nóng nên cả Vương Văn Quảng, hiệu phó Lương, Tiểu Tô và Tiểu Hồ đều đang ngồi trò chuyện ở sân. Nhà của Tiểu Tô gửi một bình đào vàng đến, anh ta mang bình đó đến rồi chia năm sáu miếng đào vào chén gốm thô của mỗi người. Sau khi hiệu phó Lương nhấm nháp hết một cách tỉ mỉ, bèn cho ra một câu cảm thán: “Loại đào vàng này đúng là vừa ngọt vừa thơm, may mà có Tiểu Tô, không thì cũng chẳng thể nếm được món ngon như thế này rồi!”
Hồ Lợi Nông ngồi bên cạnh ông ta, vừa cười vừa nói nhỏ: “Thầy Lương này, em đã làm cái khảo sát rồi, nông trường của chúng ta ở gần sườn núi nên rất thích hợp trồng cây ăn quả, cũng trồng được cả cây đào vàng luôn ấy!”
Ý trên mặt chữ chính là sau này có thể ăn được rất nhiều loại trái cây, trong đó tất nhiên có cả đào vàng nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây