Trải qua một khoảng thời gian tìm hiểu, nhóm của Triệu Trân Trân đã có những hiểu biết cơ bản về công đoàn của các đơn vị lớn trong huyện Huệ Dương, ngoài ra còn có thu hoạch bất ngờ. Trước đây cô có làm thêm nhân viên tiêu thụ thời vụ của xưởng bông nhà nước đi tới cửa hàng bách hóa. Lần này đi với thân phận khác, nhưng rất trùng hợp là vẫn gặp được trưởng phòng Ngưu phòng thu mua của cửa hàng bách hóa.
Trưởng phòng Ngưu nhìn thấy cô rất vui, cười nói: “Ôi chao, đồng chí Triệu cuối cùng cô cũng đến rồi, đơn xin tích trữ của cửa hàng bách hóa chúng tôi đã được duyệt rồi, tiền cũng đã đến rồi. Nếu cô còn không đến, tôi định tự mình đi đến Bình Thành một chuyến đây!” Đồng chí công đoàn bên cạnh cảm thấy có chút kỳ lạ, cười nói: “Thì ra chủ tịch Triệu và trưởng phòng Ngưu của chúng tôi đã quen biết từ trước rồi?”
Lúc này trưởng phòng Ngưu mới biết Triệu Trân Trân đã được điều đến huyện Huệ Dương công tác.
Cửa hàng cách hóa Huệ Dương không hổ là xí nghiệp bán lẻ lớn nhất huyện Huệ Dương, số lượng tích trữ vượt xa dự liệu của Triệu Trân Trân. Trong đầu cô tính nhanh ra một khoản tiền, tờ đơn này nộp lên trên cô có thể nhận được hơn ba trăm tệ.
Sau khi được điều đến huyện Huệ Dương, mặc dù cấp bậc cao hơn nhưng lương lại theo định mức của địa phương nên thành ra lại bị giảm xuống, một tháng chỉ có năm mươi tám tệ. Số tiền này tương đương với nửa năm tiền lương của cô rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây