Bây giờ khắp nơi đều đang coi trọng tiết kiệm, anh là một người chịu lao động cải tạo, ngoài cơm của nông trường ra còn ăn thịt viên chiên, bánh chiên, trứng gà luộc và thịt xông khói hoặc gà quay vợ mang đến. Nếu như chuyện này truyền đến tai lãnh đạo nông trường thì cũng không được hay cho lắm.
Tất nhiên là tình huống của anh đã như vậy rồi, dù không tốt thì có thể không tốt đến đâu được nữa chứ? Nhưng Triệu Trân Trân lại khác, bây giờ cô vẫn là cán bộ nhà nước, hơn nữa mới được điều đến làm chủ tịch công đoàn huyện Huệ Dương. Nghe cô nói còn phải đảm đương công việc của tổ công tác, thân phận này vốn đã đặc thù rồi. Bây giờ mỗi tuần cô đều dẫn con đến nông trường còn mang theo túi lớn túi nhỏ.
Cho dù bọn họ đã ly hôn rồi, nhưng có lẽ người ngoài nhìn cái là biết ngay hai người này không phải là ly hôn thật, vậy thì không thể tính là phân rõ giới hạn.
Nếu như vì thế mà liên lụy đến vợ con vậy thì lợi bất cập hại, nếu như vậy thì anh tình nguyện ra đồng làm việc với cái bụng đói.
Triệu Trân Trân chỉ sợ Vương Văn Quảng đói, cô hỏi lại lần nữa: “Bây giờ nhà ăn bọn anh thật sự không hạn chế nữa, có thể ăn no thật sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây