Năm đó bọn họ làm hơn năm mươi mẫu ruộng thí nghiệm, toàn bộ đuổi kịp đến cuối vụ bày bừa vụ xuân rồi trồng ngô. Có lẽ là ông trời nhìn thấy lòng thành của bọn họ nên từ mùa đông sang mùa thu đều mưa thuận gió hòa, sản lượng của năm mươi mẫu ngô này mỗi mẫu đạt một trăm năm mươi cân. Sản lượng ngô ở đất bình thường là hai trăm đến hai trăm năm mươi cân, mặc dù vẫn có chênh lệch nhưng đối với đất nhiễm mặn thì đây đã là một sự tiến bộ rất lớn rồi.
Đối với nông trường mà nói cũng là một chuyện cực kỳ khích lệ lòng người.
Mặc dù vấn đề mất mùa năm đó chưa được giải quyết triệt để, nhưng nhìn chung vẫn có thể khiến mọi người nhìn thấy hy vọng. Năm đó hơn bốn trăm mẫu đất của nông trường đều đã được cải thiện, hơn nữa còn còn đào không ít giếng ngầm trong ruộng. Đến năm thứ ba, nông trường nghênh đón mùa thu hoạch lớn chờ đợi đã lâu, tự cung tự cấp lương thực đã không còn là vấn đề nữa.
Chuyện này được trưởng nông trường Lý viết báo cáo cực kỳ tỉ mỉ báo cáo lên cấp trên. Vốn dĩ khi đó toàn dân toàn xã hội đều đang rầm rộ tiến hành vận động, mặc dù Hồ Lợi Nông làm ra chuyện quan trọng như vậy, nhưng nói trắng ra chỉ là vì cho phạm nhân no bụng sẽ không được quá xem trọng.
Nhưng vấn đề là Bình Thành kề biển, chuyện dải đất ven biển bị nhiễm mặn là chuyện cực kỳ phổ biến. Đất công xã ven biển luôn được phân cấp, đất tốt là cấp một. Đất tốt bình thường dùng để cày cấy lúa mì, đất nhiễm mặn dựa vào tình tình khác nhau mà trồng cây nông nghiệp không cần chăm sóc, tỉ lệ giữa đất tốt và đất nhiễm mặn là một một.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây