Vương Kiến Xương đang vẽ tranh trên chiếc bàn nhỏ trong góc, một chùm nho mọng nước đã vẽ được một nửa, nhưng nghe thấy tiếng em trai đang khóc rất lớn. Thằng nhóc chỉ đành đặt bút vẽ xuống, đi qua đó ôm lấy bờ vai nhỏ của em trai nói: “Em đừng khóc nữa, anh cả đúng là xấu tính! Anh ba sẽ giúp em xếp lại một tòa lâu đài mới nhé?”
Trên mặt Tiểu Kiến Minh còn có hai hàng nước mắt, nhưng nghe được những lời anh ba nói thì lại cười ngay lập tức, nói: “Vâng, em muốn xếp xe tàu hỏa!”
Kiến Xương trước giờ chưa từng xếp qua tàu hỏa bao giờ, trong tay thằng nhóc cầm hai miếng xếp hình ngập ngừng chốc lát. Vương Kiến Dân đã qua đây, cậu bé cười với em trai út, nói: “Tứ Bảo, anh xin lỗi nhé, em bỏ qua cho anh có được không?”
Tiểu Kiến Minh uất ức mím môi, nhưng vẫn gật đầu đồng ý nói: “Anh cả mau xếp xe tàu hỏa đi!”
Sau khi xếp xong tàu hỏa, cậu nhóc ngồi bệt trên nền nhà nghiên cứu hồi lâu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây