Vương Văn Quảng ý thức được nên nhìn ra bên ngoài cửa, may mà đóng cửa, anh cũng nói nhỏ: “Những lời này sau này không nên nói nữa, trong lòng ông chẳng lẽ không hiểu sao? Điều chúng ta nên suy nghĩ bây giờ là làm cách nào rời khỏi đây một cách nhanh nhất!”
Hiệu phó Lương bực tức nắm lấy mái tóc rối bù của mình, nói: “Cậu còn nói tôi nằm mơ, cậu đây chẳng phải là đang mơ sao? Nhiều người đã bị đưa đến đây rồi, chỉ thả mỗi mình cậu ra sao?”
Sự hạnh phúc và thỏa mãn của con người cần phải được so sánh, mặc dù những ngày qua hiệu phó Lương sống có chút thảm hại, nhưng ngoài tình cảm phải chịu chút tổn thương và ăn uống không được tốt cho lắm thì không có điều gì cản trở cả, nhưng Ngô Khởi Nguyên thì khác.
Vốn hiệu phó Ngô đã hơn sáu mươi tuổi rồi, mặc dù ra đồng làm việc cũng chỉ làm một vài việc nhẹ nhàng, nhưng cũng rất mệt, sau khi trở về còn phải giúp con gái chăm sóc cháu ngoại.
Trời ấm lên, tình hình sức khỏe của Ngô Thanh Phương tốt dần lên cũng phải cõng theo con ra đồng làm việc. Mặc dù công việc của phụ nữ phụ trách khá nhẹ nhàng, nhưng một ngày phải cõng con trên lưng làm việc ngoài đồng thì cũng rất mệt. Ngô Thanh Phương ra đồng làm việc mệt đến mức thậm chí còn không ăn được cơm, vậy nên khi con cô ấy khát và đói thì chỉ có hiệu phó Ngô chăm sóc thay thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây