Mắt cá chân của Tào Lệ Quyên tịnh dưỡng được khoảng mười ngày thì cũng đã tương đối ổn rồi. Sau khi có thể đi lại bình thường, việc đầu tiên bà ta làm chính là vội vàng đến khu nhà tập thể của Đại học Bình Thành.
Hôm nay là mười bốn tháng giêng, trường còn chưa khai giảng, mấy đứa trẻ đều ở nhà. Triệu Trân Trân và chị Quách đem ghế sô pha bàn trà đều tựa vào bên tường, cùng mấy đứa nhóc Kiến Dân chơi trò chim ưng bắt gà con. Bốn đứa trẻ đều chơi vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Kiến Minh. Mặc dù cậu nhóc người thấp chân ngắn, mỗi lần đều bị anh ba Vương Kiến Xương bắt được, nhưng cậu nhóc vốn dĩ không biết thắng thua, vẫn cười lớn tiếng nhất.
Vương Kiến Quốc và Vương Kiến Xương cũng đều lớn tiếng, nếu như thắng thì thỉnh thoảng sẽ cao hứng kêu to.
Tào Lệ Quyên gõ cửa mãi cũng không có ai trả lời, bà ta có hơi tức giận, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Vừa bước vào trong sân đã nghe thấy tiếng cười tiếng kêu quen thuộc của các cháu, tâm trạng của bà ta ngay lập tức trở nên tốt hơn.
“Kiến Dân, Kiến Quốc, Kiến Xương, Kiến Minh có ở nhà không?” Bà ta nâng giọng hỏi to.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây