Rất nhanh bốn đứa trẻ đều đã ngủ.
Triệu Trân Trân nhắm mắt nằm ở mép giường ngoài cùng, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng dù thế nào cũng không thể ngủ được.
Kiếp trước sau khi Vương Văn Quảng bị điều đi, cô cũng từng đến thăm một lần. Đó là khi bị cha mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà, một mình sống trong ký túc của xưởng bông nhà nước. Nhưng nông trường ở kiếp trước nghiêm khắc hơn bây giờ nhiều, người nhà đến thăm không được phép nói chuyện, cô vội vàng đưa cho anh gói đồ mang theo rồi phải ra về.
Bộ dạng Vương Văn Quảng của lúc đó còn nhếch nhác hơn bây giờ, không những vừa đen vừa gầy mà trên mặt trên đầu đều có vết thương. Khi bước ra khỏi cổng nông trường, cô đã ngồi sụp xuống bên đường và khóc lớn.
Cô viết một lá thư dày cộp trong gói đồ, giãi bày hoàn cảnh hiện tại và nỗi bất bình của mình, nhưng lúc đó cô hiểu rằng chồng cũ đến bản thân còn khó bảo vệ, tương lai cô chỉ có thể dựa vào chính mình!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây