Vương Văn Quảng cười với Kiến Xương, nói: “Tam Bảo, cha xấu xí rồi, con có còn thích cha nữa không?”
Vương Kiến Xương lại cẩn thận nhìn anh, do dự vài giây rồi nói: “Thích ạ!”
Lần này Vương Văn Quảng cười hai tiếng ha ha sảng khoái, bế Tam Bảo lên rồi hôn lên má mũm mĩm của thằng nhóc.
Vương Kiến Xương rất hạnh phúc, quả thực thằng nhóc vô cùng nhớ cha. Mấy cậu nhóc chơi với nhau, cha của Diệp Trình Diệp Hoan, cha của Lưu Đại Ngưu Lưu Nhị Ngưu đều thường xuyên ở nhà. Mặc dù trong mắt thằng nhóc, cha của bọn họ đều không tài giỏi như cha của mình, nhưng cha mình không có nhà, tài giỏi thì cũng có ích gì chứ.
Thằng nhóc nằm trong lòng cha, ngước mắt lên hỏi: “Cha ơi! Cha kết thúc tham gia lao động chưa? Sắp đến tết rồi, lần này cha có về nhà với chúng con không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây