Vương Giá Hiên nghe cháu trai nói có chút kích động, duỗi tay ôm lấy hai đứa cháu lớn, cười nói: “Chậu hoa mai không chỉ khỏe rồi mà còn nở hoa nữa. Kiến Quốc, ông nội nhớ các con lắm. Sao mấy ngày nay không qua nhà ông bà nội chơi?”
Vương Kiến Quốc sững sờ, tuy rằng cũng đã tám tuổi rồi nhưng tính cách của trẻ con chính là như vậy. Lúc trước, cuối tuần, mẹ đưa đến nhà ông bà nội chơi thằng bé rất vui, cuối tuần hai tháng gần đây đều đến nhà bà thím, thằng bé lại càng vui. Bởi vì Chu Thục Bình nấu cơm ngon hơn mẹ Trương nhiều, cậu Lập Chí thì cho bọn chúng chơi các loại trò chơi, so với bài học của ông nội cũng thoải mái, thú vị hơn.
Hiện tại Vương Giá Hiên đã đến nhà, Vương Kiến Quốc nói nhớ ông nội thực ra cũng là lời nói của trẻ con thôi.
Mắt thằng bé đảo qua đảo lại rồi trả lời: “Ông nội! Trời lạnh quá, em trai đi quá nhiều sẽ bị ngã đó!”
Vương Giá Hiên cười rồi gật gật đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây