Vương Văn Quảng vừa mới giặt xong quần áo của mình, anh đang ngồi trước chiếc bàn đơn sơ cầm cuốn sách đọc. Anh khựng lại một chút mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn túi đồ ăn vặt vẫn còn đóng gói, cảm thấy món quà này có hơi quý giá. Trước đây anh sẽ không cảm thấy có gì lạ, nhưng tình hình ăn uống trong nông trường quá kém, đồ ăn nhẹ bình thường đã trở thành món ngon rồi.
Thoạt nhìn đồng chí nữ này có lẽ thời gian đến đây cũng không ngắn, quần áo và khí chất cũng có nửa phần giống con gái nhà nông rồi, như vậy đáng lẽ đã sớm biết tính quan trọng của đồ ăn, nhưng lại hào phóng như vậy có vẻ không đúng lắm.
Vương Văn Quảng lịch sự từ chối, cũng đưa ra một lý do vô cùng thuyết phục: “Cảm ơn rất nhiều! Nhưng tôi có vấn đề về tiêu hóa, không thể ăn loại đồ ăn từ gạo nếp này, cô cho tôi thì cũng chỉ có thể bỏ đó cho hư thôi, hay là cô cho những người khác đi!”
Một người đàn ông trung niên vẫn luôn ở bên ngoài nghe ngóng lập tức chạy vào, ông ta cười nói với Miêu Lan Lan: “Cô Miêu à, đồ ăn này hiệu phó Vương không ăn được, cô cho tôi nha!” Nói rồi ông ta cầm lấy đi ra ngoài.
Người đàn ông này là một cán bộ của xưởng máy móc Bình Thành, mặc dù người này tương đối hài hước, nhưng vừa lười biếng vừa tham lam.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây