Tào Lệ Quyên nói với con dâu: “Tôi biết cô vẫn luôn có năng lực, nhưng cô không nghĩ tới một mình cô làm sao nuôi nổi bốn đứa con? Hơn nữa cô còn có công việc, vậy thì càng không thể!”
Lúc này trong mắt của Triệu Trân Trân chỉ có bốn đứa con của mình, căn bản không để ý đến bà ta.
Kể từ sau khi Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân kết hôn, ở trước mặt cha mẹ chồng cô vẫn luôn tỏ vẻ khép nép. Thái độ này của cô khiến Tào Lệ Quyên vô cùng tức giận, nên bà ta nói ra những lời không dễ nghe: “Trân Trân, cô đánh giá quá cao năng lực của mình rồi! Cô và Văn Quảng đều phải vật lộn nuôi bốn đứa trẻ, những thứ khác thì không nói, nửa năm nay tôi và cha chồng cô đã trợ cấp cho mấy đứa ít nhất một ngàn tệ. Lương của cô chỉ có bốn năm mươi tệ một tháng, làm sao cô có thể nuôi bốn đứa trẻ? Nếu cô không bằng lòng ở cùng chúng tôi cũng không sao, nhưng chúng tôi nhất định phải đón bốn đứa trẻ đi!”
Triệu Trân Trân cũng thừa nhận, xét về điều kiện vật chất, bọn trẻ theo mình không bằng theo cha mẹ chồng. Nhưng Kiến Xương mới năm tuổi, Tiểu Kiến Minh mới hơn một tuổi, hai đứa còn nhỏ như vậy căn bản không thể rời xa mẹ. Cô cúi đầu xuống hôn lên trán đứa con nhỏ, quay đầu nói với cha mẹ chồng: “Cha, mẹ, con biết hai người có ý tốt, nhưng chuyện này không có gì phải bàn bạc thêm nữa. Con của con phải đi theo con. Cha mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc chúng thật tốt! Nếu cha mẹ nhớ các cháu có thể đến thăm bất cứ lúc nào, thậm chí con mang bọn trẻ tới chơi với cha mẹ cũng được! Nhưng giao bọn trẻ cho cha mẹ nuôi thì không được, một đứa cũng không!”
Lời cô nói rõ ràng vừa vội vàng vừa tức giận, nhưng cũng mang theo một nỗi buồn khó tả.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây