Triệu Trân Trân đề nghị: “Sắp đến trưa rồi, bên ngoài có một nhà hàng quốc doanh, hay là chúng ta ăn cơm ở đấy nhé?”
Tào Lệ Quyên nghĩ sắp xếp như vậy rất được, bà ta hiếm khi gật đầu hài lòng với cô con dâu, nói: “Được! Trân Trân, cô bế Tứ Bảo đi, tôi thấy thằng bé đi không nổi nữa rồi!”
Mặc dù Kiến Minh không quá mập, nhưng cũng nặng mười bốn cân rồi, lên núi còn cõng theo trẻ con rất mệt. Vương Văn Quảng sợ vợ mệt, vội vàng vẫy vẫy con trai, nói: “Tứ Bảo lại đây nào, cha cõng con nhé?”
Triệu Trân Trân mỉm cười với chồng, lấy từ trong túi ra một chiếc áo khoác, nói: “Văn Quảng, trên núi gió lớn, anh mặc áo khoác vào đi!”
Hai vợ chồng ngầm hiểu nhìn nhau cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây