Lưu Chí Cường nhanh chóng đến nhà họ Vương, lúc này Triệu Trân Trân đã nấu xong bữa tối và cũng đã biết chuyện Lưu Nhị Ngưu bắt thỏ. Mặc dù trong lòng rất ghét đứa nhỏ này nhưng cô vẫn kiên nhẫn nói lý lẽ với cậu bé: “Nếu con thích bé thỏ, con có thể xoa bụng nó, cũng có thể nhẹ nhàng ôm lấy nó, nhưng con không thể kéo tai nó chứ đừng nói là xách nó lên như vậy, làm vậy thỏ con sẽ rất đau đớn! Con tự nghĩ thử xem, Nhị Ngưu, mẹ con đã từng nhéo tai con chưa? Nếu mẹ con cũng nắm lấy tai của con rồi nhấc con lên như vậy, có khi nào lỗ tai đau quá mà tự rớt ra luôn không?”
Lưu Nhị Ngưu trừng mắt bĩu môi, cậu bé thừa nhận rằng dì Triệu nói đúng, nhưng cậu ta vẫn không thể nào vui vẻ được!
Nhưng khi Lưu Chí Cường vừa bước vào sân, Lưu Đại Lưu và Lưu Nhị Ngưu lập tức thay đổi, hai đứa trẻ chủ động bước đến trước mặt cha và cúi đầu.
Lưu Chí Cường lại không tức điên lên, anh ta thở dài một hơi và nói: “Đại Ngưu Nhị Ngưu, nói cha nghe, hôm nay hai đứa đã làm gì sai?”
Lưu Nhị Ngưu trả lời trước: “Cha, con không nên bắt con thỏ, làm vậy sẽ khiến thỏ con bị thương!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây