Lúc này Hoàng Anh đi đến nói: “Chị Trân Trân, tan làm chị còn phải đi đón con nữa, để em đi với Lộ Lộ thông báo cho những người ở ngoài trường cho ạ!”
Triệu Trân Trân vốn định đón Kiến Xương và Kiến Minh xong sẽ mang gửi nhờ bên nhà chú thím, bây giờ có đồng nghiệp giúp đỡ tất nhiên là vui mừng không thôi, bèn vừa cười vừa nói: “Được quá chứ, vậy cảm ơn em trước nhé Tiểu Hoàng!”
Hoàng Anh không đáp lời lại ngay, trên mặt tỏ vẻ chần chừ lưỡng lự mất mấy giây rồi mới nói: “Vừa nãy em có nghe Đông Siêu nói, việc chủ nhiệm Lư có để chị phụ trách báo cho bọn họ chuyện kịch hiện đại ấy. Chị Trân Trân, lúc trước chị thân với vị chủ nhiệm Lư này lắm hả?”
Triệu Trân Trân nở nụ cười, trong lòng cảm thấy may mắn vì đã có thể vứt gánh nặng này đi được rồi, cô nói: “Không có chuyện đó đâu! Em cũng biết lúc trước chị có làm việc trong công đoàn của xưởng bông nhà nước đấy. Xưởng trưởng Tạ của bọn chị có xuất thân là lính, rất ngưỡng mộ vị anh hùng Trần Hướng Nam của Bình Thành chúng ta, nên mới dựng vở kịch tên là “Chiến Bình Thành”. Vở kịch này khi ấy rất được thị chính quan tâm, còn vị chủ nhiệm Lư này khi đó vẫn chỉ là một vị trưởng ban bị điều tạm qua. Đúng lúc được giao cho quản lý chuyện này nên mới có cuộc chạm mặt lần hai này mà thôi. Chỉ là quan hệ giữa cấp trên với cấp dưới mà thôi, cũng không được tính là thân quen gì!”
Cô đưa mắt nhìn Hoàng Anh, cô gái này đúng là rất thông minh song cũng rất kiêu ngạo, biết rất rõ thứ mình muốn là gì, chỉ mong cô ta cầu được ước thấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây