Hai người trao đổi vui vẻ về vấn đề chế biến lạp xưởng và thịt xông khói chừng mười phút, cuối cùng Triệu Trân Trân tìm một tờ giấy ghi lại tỷ lệ gia vị ướp thịt.
Phó xã trưởng Tôn còn nói: “Bây giờ trời quá nóng nên không thể làm được, chờ qua tết Trung thu trời giá rét, có thể một lần làm nhiều một chút. Đến cuối năm lại làm thêm mẻ nữa, cơ bản là đủ ăn đến năm sau rồi!”
Triệu Trân Trân gật đầu, cô đang định nói thêm gì đó thì Tiểu Kiến Xương đã mặc xong quần áo chuẩn bị đi nhà trẻ đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ ơi, tối nay có thể ăn cơm thịt hấp không ạ?”
Ngay cả Tiểu Kiến Minh nghe được anh trai nói vậy cũng nói từng chữ không rõ: “Ăn ~ thịt ~ thịt!” Bây giờ dạ dày của cậu nhóc vẫn còn quá yếu ớt, Triệu Trân Trân không dám cho cậu nhóc ăn cả miếng thịt, mỗi lần đều băm thành thịt băm rồi làm thành thịt viên, viên thịt lớn chừng hạt đào. Mỗi lần Tiểu Kiến Minh có thể ăn hai viên, hơn nữa còn rất thích ăn canh thịt.
Nhưng từ sau khi mẹ Trương nghỉ việc thì buổi sáng Triệu Trân Trân không rảnh đến cửa hàng thịt xếp hàng, cuối tuần cũng bận rộn nhiều việc, trong nhà cũng không mua thịt tươi được mấy lần. Thời gian gần đây một ngày ba bữa cũng trở nên thuần chay hơn rất nhiều, mặc dù bọn nhỏ không nói gì nhưng nhất định là đã thèm từ lâu rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây