Triệu Trân Trân kể cho chồng nghe về chuyện nhà họ Lưu, cô nói: “Lúc nhìn thấy Kiến Xương, Kiến Dân, Kiến Quốc nhà chúng ta bị bắt nạt như vậy, em vô cùng tức giận, vì vậy khi chị Lưu kia đến xin lỗi tâm trạng của em có chút bốc đồng. Em nghe lại từ mẹ Trưởng, cái ao sen của nhà bọn họ đã bị lấp rồi, bản kiểm điểm của Lưu Đại Ngưu và Lưu Nhị Ngưu cũng đã viết xong đưa cho em. Dù sao chuyện này cũng đã qua rồi, dẫu sao cũng sống gần nhau như vậy, nếu căn tin còn cần người làm tạm thời thì để chị Lưu này đến làm đi!”
Tuy rằng chị Lưu này vô dụng như vậy, nếu là trước đây, có lẽ đến nhìn cô cũng sẽ không thèm nhìn. Nhưng bây giờ lại khác, dù sao trong giai đoạn mẫn cảm này, càng là tiểu nhân thì càng không nên đắc tội. Tất nhiên, thực ra cũng không tính là đắc tội.
Vài ngày sau, chị Lưu kích động mang một lọ củ sen muối tới nói lời cảm ơn, chị ta cười nói: “Ôi em Triệu à, thật sự là cảm ơn em, thay tôi cảm ơn hiệu phó Vương nha. Lời nói của hiệu phó Vương thật sự không tầm thường, nghe chủ nhiệm Chu ở căn tin nói vốn dĩ căn tin không có ý định tuyển người, tôi được coi như là trường hợp đặc biệt!”
Triệu Trân Trân cười nhẹ nói: “Chị Lưu, chị bây giờ đi làm ở căn tin, nhớ biểu hiện cho tốt, đừng có lúc nào cũng nhắc đến Văn Quảng nhà chúng tôi, như vậy sẽ gây ảnh hưởng xấu! Trong khu này chị không phải là người duy nhất không có công việc, chị đi phao tin rồi những người khác sẽ ghen ghét, đến lúc đó công việc tạm thời này chị cũng không giữ nổi đâu!”
Chị Lưu gật đầu liên tục nói: “Đúng đúng đúng, em Triệu nói đúng! Lão Lưu nhà chúng tôi cũng nói rồi, bảo tôi bớt nói nhiều, chăm chỉ làm việc hơn!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây