Thực ra chi tiết về chuyện của chị Lưu này Triệu Trân Trân đã hỏi rõ ràng rồi. Chị Lưu và chồng Lưu Chí Cường là anh em họ ruột, từ bé hai nhà đã hứa hôn với nhau. Nhưng nhà chị Lưu đông anh chị em, chị ta là con gái nên không được gia đình xem trọng, học đến lớp ba đã phải nghỉ học. Nhưng Lưu Chí Cường thì khác, từ nhỏ anh ta đã học rất giỏi, gia đình nề nếp, điều kiện kinh tế cũng tốt hơn nhà chị Lưu rất nhiều, cho nên một mạch học đến đại học. Sau khi tốt nghiệp, vì thành tích xuất sắc đã được giữ lại trường giảng dạy. Cho nên có thể nói sau sáu, bảy năm hai người này đã hoàn toàn trở thành người xa lạ rồi, quỹ đạo cuộc đời hoàn toàn khác nhau.
Gia đình Lưu Chí Cường luôn muốn hủy hôn, lúc Lưu Chí Cường học trung học đã nhiều lần đề cập, nhưng cha mẹ vợ của anh ta kiên quyết không đồng ý. Chuyện này kéo dài cho đến khi Lưu Chí Cường tốt nghiệp đại học, bởi vì thành tích xuất sắc nên anh ta được đại học Bình Thành giữ lại giảng dạy, như vậy nhà vợ của nhà họ Lưu lại càng không buông tha.
Cha mẹ Lưu Chí Cường không còn cách nào khác đành phải đề nghị bồi thường cho nhà chị Lưu một khoản từ hai trăm đến năm trăm tệ, lúc bấy giờ ở nông thôn vừa nghe đã thấy số tiền này đã lạnh người rồi, nhưng đây cũng gần như toàn bộ tài sản của nhà Lưu Chí Cường. Cuối cùng cha mẹ vợ của Lưu Chí Cường cũng đã đồng ý hủy hôn.
Nhưng một mình chị Lưu không đồng ý, chị ta làm rất dứt khoát, lấy một cuộn vải trắng treo trên xà nhà. Nói nếu Lưu Chí Cường không lấy chị ta, chị ta cũng không còn mặt mũi nào để sống nữa, sẽ treo cổ chết ngay tại đây.
Chị Lưu tiếp tục nói: “Em Triệu, không giấu gì em, lão Lưu nhà tôi là cái đồ vô dụng. Em không biết đâu, anh ta ấy à, có khi ở nhà cả ngày không nói lấy một lời! Miệng ngậm còn kín hơn cả miệng hồ lô! Vì Đại Ngưu, Nhị Ngưu nhà tôi đều lớn rồi, ở nhà cũng không có gì làm, thật sự là rảnh đến phát hoảng cho nên tôi muốn tìm một công việc để làm! Tôi thì không biết làm gì khác chỉ nấu ăn cũng tạm được, ngẫm nghĩ thấy công việc trong căn tin của trường đại học khá phù hợp với mình. Mặc dù tôi đã lên thành phố nhiều năm rồi nhưng thực sự không quen biết nhiều người. Vậy nên em Triệu à, nể tình chúng ta là đồng hương, hãy nói chuyện với hiệu phó Vương để tôi đến đó làm có được không, làm thời vụ cũng được!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây