Thẩm Lỵ Lỵ cũng vỗ cô nói: “Đúng rồi, Trân Trân à, tôi đã nghĩ xong quà cảm ơn cho cô rồi!” Nói xong bế lấy con trai trong lòng chồng: “Cô làm mẹ nuôi Thần Thần có được không?”
Triệu Trân Trân đảo mắt hỏi: “Đừng nói là Thần Thần đã có một đống mẹ nuôi rồi đấy nhé?”
Thẩm Lỵ Lỵ có chút chột dạ nhưng vẫn lắc đầu, nói một cách rất kiên quyết: “Không có!”
Từ tuần thai thứ hai tám trở đi Thẩm Lỵ Lỵ sống ở nhà cha mẹ mình ở Tuyền Thành. Mặc dù bên đó là quê nhà cũng có không ít thân thích, nhưng một mình cô ta lớn lên ở Bình Thành, bạn bè đều ở bên này. Cho nên mặc dù cô ta rất muốn cho con trai mình nhận thêm mấy người mẹ nuôi nhưng khổ nỗi không có người thích hợp, cho nên ở cữ xong không lâu đã nóng lòng quay về đây.
Triệu Trân Trân hài lòng gật đầu đón lấy đứa trẻ mới được hai tháng tuổi nhìn kỹ. Mặc dù ngũ quan của cậu nhóc vẫn chưa nảy nở nhưng làn da trắng như tuyết. Cái mũi đôi môi đều rất xinh xắn, đôi mắt nhỏ mở không to nhưng trời sinh khóe mắt hất lên trông cực kỳ có sức sống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây