Mặc dù chị ta không quen hai vợ chồng Vương Giá Hiên nhưng đại khái đoán được thân phận của họ nên cười ha ha chào hỏi với hai ông bà trước, sau đó đi mấy bước đến bên cạnh Triệu Trân Trân rồi ôm lấy cô nói: “Ôi trời, chủ tịch Triệu, tôi nhớ cô chết đi được. Cô không biết đâu, từ khi cô đi công đoàn chúng ta làm gì cũng chán lắm!”
Chủ tịch mới nhậm chức của xưởng bông nhà nước chị Tào mỉm cười đưa quà cho Chu Thục Bình nói: “Tiểu Quách nói đúng đó, từ khi chủ tịch Triệu đi đừng nói là công đoàn chúng ta, ngay cả người của văn phòng xưởng cũng không quen!”
Nhắc tào tháo tào tháo đến, vừa nói dứt lời thì vợ chồng chủ nhiệm Tùy và Thẩm Lỵ Lỵ cũng đến. Thẩm Lỵ Lỵ còn bế theo đứa con mới được hai tháng tuổi. Bởi vì sinh sớm một tháng, bé con ngũ quan xinh xắn nhưng có chút gầy yếu. Đến cùng hai vợ chồng họ còn có phó xưởng trưởng của xưởng bông nhà nước Chu Quế Chi. Chu Quế Chi làm việc ở Bình Thành nhiều năm như vậy nên quen biết hai vợ chồng Vương Giá Hiên, bà ta vội vàng tiến lên hàn huyên mấy câu.
Thẩm Lỵ Lỵ mới sinh xong mặc dù còn chưa hoàn toàn hồi phục lại vóc dáng ban đầu nhưng không còn quá béo như lúc mang thai nữa, trái lại cũng có mấy phần thướt tha của phụ nữ đã có chồng, cô ta bế con đi đến: “Bác Vương, dì Tào!”
Vương Giá Hiên cười với con gái của bạn già, hiếm thấy điềm đạm nói chuyện: “Lỵ Lỵ đến rồi! Cha mẹ cháu vẫn khỏe chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây