Mấy nhóc Kiến Dân đi học, mẹ Trương làm xong chuyện nhà rồi bế Tiểu Kiến Minh ra sân chơi. Cậu nhóc này còn mấy ngày nữa là tròn một tuổi tính hiếu kỳ nhiều hơn trước đây, lúc này cậu nhóc không cho mẹ Trương ôm hai cánh tay nhỏ dùng sức đẩy ra phía ngoài, miệng còn ê a nói gì đó.
Mẹ Trương sờ gương mặt nhỏ của cậu nhóc cười hỏi: “Kiến Minh của chúng ta muốn xuống sao?”
Tiểu Kiến Minh không biết trả lời nhưng nghe hiểu, cậu nhóc hé miệng cười lộ ra bốn cái răng non ngay ngắn.
Mẹ Trương trải một lớp đệm lên mặt đất trước, bà đặt Tiểu Kiến Minh lên trên đệm cậu nhóc lập tức vui vẻ bò quanh. Sau khi bò liên tục mấy vòng, cậu nhóc dùng cánh tay nhỏ chống người dậy, hai chân nhỏ dùng sức đạp mặt đất, cánh tay lại giơ lên phía trước, vậy mà lại tự đứng lên được.
Bé con đứng lên chắc là phát hiện tầm nhìn của mình hoàn toàn khác, Tiểu Kiến Minh vui vẻ cười khanh khách, nhưng khi cậu nhóc mở rộng bước chân chuẩn bị đi lên phía trước bởi vì không có nắm chắc thăng bằng lại ngã xuống đất. Mẹ Trương sợ cậu nhóc khóc vội vàng đi đến muốn bế cậu, nhưng lại không ngờ Tứ Bảo hoàn toàn không để ý, sau khi vui vẻ bò một vòng lại dùng sức đứng lên sau đó không có gì bất ngờ lại ngã xuống rất nhanh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây