Vương Văn Quảng đưa cho vợ một cái bánh bao chay nói: “Kiến Xương cũng năm tuổi rồi, mặc dù mỗi tuần mẹ chúng ta đều dạy thằng bé học một lần nhưng học được quá ít. Lúc Kiến Dân và Kiến Quốc bằng tuổi nó đều đã bắt đầu học tiếng anh rồi. Hay là, anh tìm một sinh viên khoa ngoại ngữ dạy kèm cho con nhé?”
Triệu Trân Trân lắc đầu, trước đây cha chồng Vương Giá Hiên là chủ nhiệm khoa ngoại ngữ đại học Bình Thành, tinh thông mấy loại ngôn ngữ. Vương Văn Quảng cũng từng du học tất nhiên rất coi trọng giáo dục tiếng anh. Nhưng theo cô thấy, học tiếng anh không có tác dụng gì, hơn nữa có thể còn gây ra rắc rối nên từ chối: “Em thấy không cần, mặc dù mỗi tuần mẹ chỉ dạy một lần nhưng nội dung không ít. Bây giờ Kiến Xương gần như đã học giáo trình của lớp một rồi, mấy ngày trước gặp giáo viên nhà trẻ cô ấy còn khen con trai chúng ta thông minh nữa!”
Vương Văn Quảng bỏ đũa xuống vẫn kiên trì với ý kiến của mình: “Chính vì như vậy cho nên mới cần phải học nhiều thêm một chút. Trẻ con không biết khổ chỉ cần thấy có hứng thú là học, nếu như lớn thêm chút nữa thì sẽ không còn ham học!”
Triệu Trân Trân còn kiên trì hơn chồng mình, cô nói: “Học gì cũng được nhưng không thể học tiếng anh! Tiếng của giặc tây có gì hay mà học? Học xong không dùng được không nói, những đứa trẻ khác đều không biết chỉ có con nhà chúng ta biết cũng không được tốt lắm!”
Vương Văn Quảng nghe ra được ẩn ý trong lời nói của vợ mình, nếu là trước đây chắc chắn anh sẽ cảm thấy đây là thần hồn nát thần tính, nhưng bây giờ không biết tại sao anh lại đột nhiên nghĩ đến người bạn học cũ Đặng Gia Bình. Một mặt khác của tinh thông ngoại ngữ chính là có thể sẽ bị người ta vu cáo hãm hại thông đồng với địch phản quốc!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây