Cho nên bây giờ nhà họ Lương ở rất chật, hơn nữa con cái ngày càng lớn nên cũng không đủ phòng ở.
Tiêu Lập Thăng cũng mặc kệ người ta có bao nhiêu khó khăn, vừa vào nhà đã khóc lóc kể lể cảnh ngộ nhà mình. Khóc lóc kể lể vợ trước mất sớm, khóc lóc kể lể mẹ vợ trước độc tài, khóc lóc kể lể người vợ bây giờ không đủ tốt. Tóm lại là đến cuối cùng mặt dày đưa ra yêu cầu muốn gia đình hiệu phó Lương không tranh nhà với anh ta.
Hiệu phó Lương là một người theo phái học thuật, là một người rất phật hệ, mặc dù nghe nói Vương Văn Quảng muốn chuyển ra khỏi nhà công vụ nhưng cũng không để ý. Vẫn là vợ ông ta giáo sư Ngô thảo luận với ông ta mấy câu, lúc này ông ta mới ý thức được nếu như luận về tư lịch, rất có khả năng sẽ đến lượt mình chuyển vào. Mặc dù không nhất định phải chuyển vào, ngôi nhà đang ở bây giờ cũng rất thoải mái, nhưng trong lòng cũng có chút mong đợi.
Nhưng điều khiến ông ta không ngờ đến là bí thư Tiêu này vậy mà lại đưa ra yêu cầu như vậy, nếu ông ta không đồng ý e rằng họ Tiêu này sẽ không chịu để yên. Còn nếu như ông ta đồng ý lại cảm thấy không nuốt nổi cơn tức này!
Hiệu phó Lương ngẩn người mấy giây, vẫn là giáo sư Ngô tiếp lời, bà cười nói: “Bí thư Tiêu, vấn đề nhà ở của trường thì phải họp để quyết định, ông Lương nhà chúng tôi cũng không được phân công quản lý chuyện này. Cho dù là nhà cậu và nhà tôi có lẽ đều có tư cách chuyển vào đó, đây cũng chỉ là nói riêng với nhau mà thôi không được coi là thật. Tôi cảm thấy nếu như cậu thật sự muốn chuyển vào ở có thế đi tìm hiệu trưởng Hà nói trước một chút!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây