Lúc Vương Giá Hiên dẫn ba cháu trai vào phòng khách. Vương Văn Quảng vốn dĩ cũng muốn đi theo, nhưng không biết tại sao lại ngồi yên bất động.
Một mình ngồi trên băng ghế lạnh, chậm rãi uống trà. Uống đến chén thứ tư rồi, Tào Lệ Quyên mới để ý tới con trai. Bà cẩn thận đánh giá con trai, cau mày, không ngần ngại hỏi con dâu: “Quần áo trên người Văn Quảng là do cô may cho nó sao?”
Triệu Trân Trân gật đầu, nói: “Mẹ, sao mẹ lại tinh mắt như vậy ạ? Thím con nói lần này con may rất vuông vắn, không khác gì ở tiệm may!”
Tào Lệ Quyên có chút không vui nói: “Tiệm may sẽ dùng vải vụn may quần áo cho người ta sao?”
Triệu Trân Trân nghe thấy những lời này thì có chút xấu hổ, cô đang định giải thích thì Vương Văn Quảng đã nói: “Mẹ! Có lẽ mẹ còn chưa biết, trường chúng con đang triển khai hoạt động tiết kiệm trong phạm vi toàn trường. Hiệu trưởng Hà và hiệu trưởng Ngô còn không mặc quần áo đẹp như con. Bộ quần áo này rất ổn, rất thoải mái và vừa vặn, Trân Trân may còn tốt hơn ngoài tiệm may!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây