Sau bữa tối, Triệu Trân Trân đến nhà kho nhỏ lục lọi từ hộp tới tủ để tìm vài mét vải sợi tổng hợp màu than chì. Loại vải này có độ dày nhất định, cũng không dễ nhăn, dùng để may kiểu áo Tôn Trung Sơn là tốt nhất. Tuy nhiên, màu sắc của tấm vải này được nhuộm không đều, có nhiều chỗ bị loang màu, màu than chì nhìn vốn đã cũ, như vậy lại càng giống một tấm vải cũ đã qua sử dụng hơn.
Mặc dù mấy ngày nay Vương Văn Quảng vẫn luôn mặc hai bộ đồ cũ của Vương Giá Hiên, nhưng Triệu Trân Trân biết anh là người rất chú trọng ăn mặc. Dù không mặc được áo khoác nỉ nữa thì yêu cầu tối thiểu đối với quần áo là phải sạch sẽ, chỉnh tề, không bị hư hại. Sạch sẽ và chỉnh tề, hai điều này nhất định phải đạt được. Nhưng quần áo của cha chồng đã quá nhiều năm, cổ tay và cổ áo đều đã sờn. Cô giặt quần áo thường xuyên, ước tính nhiều nhất chỉ sau hai hoặc ba lần giặt nữa thôi là đường viền cổ áo và cổ tay áo sẽ bị hỏng.
Vậy nên từ lâu Triệu Trân Trân đã tính may cho Vương Văn Quảng một bộ quần áo.
Một mình cô bận bịu trong căn phòng nhỏ trên tầng 2. Bởi vì đã thuộc lòng số đo của chồng nên chẳng mấy chốc cô đã cắt xong quần áo. Lúc Vương Văn Quảng bước vào, Triệu Trân Trân đang vui vẻ ngâm nga, hai chân giẫm lên máy may, cô ngẩng đầu mỉm cười với chồng, hỏi: “Tứ Bảo có quấy không anh?”
Vương Văn Quảng đứng bên cạnh vợ, giúp cô vén tóc qua tai, nói: “Không! Kiến Minh rất ngoan, đã uống sữa và đi ngủ rồi, mẹ Trương đang trông nó!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây