Hầm khá là khô ráo, nhưng Triệu Thanh Sơn vẫn rất cẩn thận, ông đi chợ mua mấy cái vại lớn bằng sứ thô, khâu bao đựng lương thực lại rồi mới để vào trong. Như vậy lương thực sẽ không bị côn trùng ăn, cũng không bị ẩm, để hai ba năm cũng không thành vấn đề.
Triệu Trân Trân mở nắp vại ra, dùng tay vỗ nhẹ mấy túi lương thực được đóng gói chặt chẽ, cười nói: “Chú, số lương thực này cũng phải đến một tấn nhỉ, tiền của chú đợi thêm hai tháng nữa từ từ cháu sẽ gửi lại ạ!”
Triệu Thanh Sơn khoát khoát tay ý là không vội trả tiền, cười nói: “Đúng vậy, chỗ này là một tấn rưỡi đấy! Thím của cháu thấy cháu nói rất có lý. Nếu mất mùa có nạn đói, lương thực cung ứng chắc chắn sẽ rất eo hẹp, chỉ sợ đến lúc đó có tiền cũng không mua được. Bây giờ mua được nhiều thì cứ mua thôi, dù gì lương thực để đây cũng không chạy được. Nếu không mất mùa thì để lại từ từ ăn cũng được!”
Vương Văn Quảng lúc đầu cũng thấy khó hiểu, về sau lại kinh ngạc. Mặc dù hiện tại anh đã hiểu được cách làm của vợ, nhưng anh cảm thấy cô có chút lo lắng thái quá, vì vậy anh nói: “Trân Trân à, em yên tâm đi. Nước ta mấy năm tới chắc là cũng sẽ không bị mất mùa trên diện tích lớn đâu, nhưng dữ trữ một ít lương thực cũng không sao!”
Ba người vừa trở lại nhà phía trước, chủ nhiệm Tôn của hợp tác xã mua bán đã cầm hai gói bánh và hai chai rượu tươi cười đi vào cửa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây