Vừa nãy trong phòng chính Vương Kiến Dân nghe được mọi chuyện, mặc dù cậu bé không hiểu chuyện của người lớn lắm, nhưng cũng hiểu được những gì Linh Linh vừa nói. Cậu bé nhịn không được an ủi: “Chị Linh Linh, chị đừng sợ, lời của người lớn có khi không đáng tin đâu. Ví dụ như tuần trước cha nói sẽ dẫn chúng em đi Thượng Hải chơi, nhưng hôm sau lại đổi ý, nói rằng không có thời gian đi, đợi sang năm! Chắc chắn cha chị cũng như vậy đấy, hôm nay nói không cần chị, nhưng ngày mai sẽ đổi ý!”
Linh Linh và Sương Sương nghe xong đều cảm thấy cũng có lý, nhưng sau đó lại cảm thấy có gì đó không ổn, hai chị em nhìn nhau nhẹ nhàng gật đầu.
Tiểu Kiến Xương có hơi không thích chị họ Sương Sương, cho rằng cô bé quá giỏi giang. Nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô bé, thằng nhóc cũng cảm thấy hơi chút khó chịu. Nhưng thằng nhóc còn quá nhỏ, không nói được lời an ủi, vì vậy nó nói: “Chú của chị thật tệ! Sao lại không cho trẻ con ăn kẹo sữa chứ? Mẹ nói kẹo sữa thì có thể ăn, nhưng một lúc không được ăn quá nhiều!”
Sương Sương lập tức nói: “Chị cũng không ăn nhiều mà! Tụi chị chỉ ăn hai cái!”
Hai cái cũng không nhiều, Tiểu Kiến Xương tức giận nói: “Vậy chú của chị là người xấu! Để cảnh sát bắt chú ta lại!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây