Mặc dù không vỡ kính nhưng Vương Văn Quảng rất tức giận. Anh nhìn xung quanh, đặt Tiểu Kiến Minh xuống ghế, chỉ vào đứa thứ con ba nói: “Con làm sao vậy? Cha không cho con đi tắm được vì phải trông em con! Con không vui là đập đồ hả? Đây là ở trong nhà, nếu như ở ngoài, đập hỏng đồ của người khác thì con phải đền cho người ta đó! Cái thằng bé này, sao con lại hư thế?”
Vương Văn Quảng to tiếng, biểu cảm rất tức giận, Vương Kiến Xương khóc lớn, vừa khóc vừa hét lớn: “Mẹ ơi! Mẹ ơi… Mẹ ơi!”
Thực ra, Triệu Trân Trân trốn trong phòng sách nhưng cửa vẫn mở. Cả sáng nay có chuyện gì cô đều nghe thấy hết.
Kiến Xương là một đứa trẻ bốn tuổi, bình thường thằng nhóc tức giận thì sẽ khóc đến mức dậy trời dậy đất. Triệu Trân Trân thở dài, gấp sách lại bước ra ngoài.
Nhìn thấy mẹ, Vương Kiến Xương càng khóc to hơn, thằng nhóc khóc không ra hơi, chạy về phía mẹ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây