Vương Văn Quảng không khỏi cười khổ, thật ra Chủ nhiệm Lưu chỉ biết một mà không biết hai. Chuyện của khoa Kỹ sư cơ khí thật sự không phải do nhà trường sắp xếp mà là chính phủ chi tiền, phòng thí nghiệm còn có những tác dụng khác, nhưng tạm thời chuyện này không thể giải thích với Chủ nhiệm Lưu được.
Hai người tranh luận một trận, không ai nhường ai, cuối cùng Chủ nhiệm Lưu tức giận mà bỏ đi. Vương Văn Quảng vốn dĩ muốn hoàn thành nốt luận án đang viết dở nhưng lại bị Chủ nhiệm Lưu khiến cho chẳng còn tâm trí để viết. Lúc anh chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc để về nhà sớm thì chủ nhiệm ban hậu cần đến để báo cáo công việc, vì đã là cuối tháng nên mỗi khoản đều phải sắp xếp.
Cuối cùng anh bận rộn đến tận bây giờ.
Vương Văn Quảng lên làm phó hiệu trưởng, lúc đầu rất hào hứng, nhưng qua một thời gian lại nhận ra trách nhiệm trên vai rất nặng nề, có quá nhiều việc phải làm. Vương Văn Quảng không sợ việc nhiều sẽ mệt mỏi. Vốn dĩ anh mới có ba mươi chín tuổi, vẫn đang ở độ tuổi sung sức, nhưng khi gặp phải những chuyện phiền nhiễu của Chủ nhiệm Lưu thì quả thực rất ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Triệu Trân Trân đặt đũa xuống, múc một bát canh cho chồng rồi nói: “Hôm nay sao anh về muộn vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây