Trần Tư Vũ cười, một lời khó nói hết: "Đó là cậu của em trai cháu."
Lúc này, người vẫn luôn được cõng-Vú Mao nhìn thấy chủ nhiệm Đinh liền chỉ: "Cô là lãnh đạo của Trần Tư Vũ đúng không, tôi là vú Mao, là bạch mao nữ còn sống ở Bắc Thành chúng ta, chắc chắn là cô đã biết đến tôi."
Chủ nhiệm Đinh biết quá rõ ràng rồi, ngoại trừ gặp cô trong những cuộc họp ra thì Trần Tư Vũ mới tới được vài ngày đã đói đến mức sắc mặt xanh xao vàng vọt, không có sức sống, theo như cô nói thì chắc là vì phải chăm sóc cái vị "bạch mao nữ vẫn còn sống" này rồi.
Trần Tư Vũ cũng thật đáng thương, ngày nào cũng làm việc vất vả, mặt vàng như đất, có mấy viên thịt ăn trưa cũng gói lại đem về nhà.
Thì ra là để phụng dưỡng cho một bà già như vậy. Phút chốc, trong lòng chủ nhiệm Đinh cảm thấy áy náy vô cùng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây