Cậu thích đàn dương cầm, khi cậu thấy một cây đàn tốt tự nhiên sẽ thích chơi đàn hơn một chút, Trần Tư Vũ đang tập nhảy, cậu đi lòng vòng trong nhà hát, thấy trong một phòng đàn có vài cây đàn dương cầm, hơn nữa vừa nhìn chất liệu và tuổi tác là có thể nhìn ra được là đàn tốt, cậu nhịn không được chạm đến một phím đàn ngà voi, cũng nhịn không được lập tức đàn một bài.
Trước tiên thử đàn một bài “Vận mệnh, đàn chất liệu tốt và đàn chất liệu kém sẽ cho ra âm thanh khác nhau, cậu cảm thấy từ phím đàn vang lên âm thanh thuần hậu và đầy đặn, đó là sự khác biệt. Vì thế thừa dịp cậu đang hưng phấn lại đánh tiếp một bài "Khúc đàn bi thương", khi một nhạc sĩ mang lòng yêu thương nồng nhiệt với đàn dương cầm gặp phải một cây đàn tốt, loại cảm giác hưng phấn này không gì sánh kịp.
Chính cậu cũng đánh đàn đến say mê, trong nhà hát rất nhiều người Anh nhìn thấy có một người Trung Quốc tóc đen mắt đen đang đánh đàn, cũng cảm thấy rất kinh ngạc, khi đi ngang qua cũng lịch sự lặng lẽ thưởng thức.
Ở thời đại này, người phương Đông biết đánh đàn dương cầm ở phương Tây rất làm cho người ta ngạc nhiên.
Hiên Ngang cũng không biết có người đang vây xem mình, nhưng đột nhiên, bên cạnh lại vang lên một bản nhạc khác, cả người cậu chấn động, nó tên là “Tiểu khúc ánh trăng của nhà soạn nhạc Hứa Như Huy được ra mắt vào năm 1936, mà đó là Hồ Nhân, người đã bị kết án bởi bạo chúa địa phương và quý tộc độc ác. Để tránh bị chỉ trích là mang tư tưởng chủ nghĩa ngông cuồng, bộ phim đen cuối cùng cũng bị đốt cháy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây