Trần Tư Vũ chẳng những không xấu hổ, còn nức nở thêm: "Mạn Mạn, tôi đi tìm chủ nhiệm Đinh xin phép, để cô ở lại, còn tôi đi nơi khác, Bắc Thành này, tôi bị một đám lưu manh thối làm cho không ngây người nổi nữa rồi.
Thanh danh Trần Tư Vũ không tốt là chuyện mà ai cũng biết.
Nhưng Mã Mạn Mạn ở chung với cô mấy ngày, cảm thấy cô cực kỳ biết thân biết phận, vì thế cô ấy lập tức cảm thấy đây là lỗi của đám côn đồ bên ngoài, nắm chặt tay: "Là ai đã đùa giỡn lưu manh với cô, cô ngốc à, đi báo án.
"Nhỏ giọng một chút, cô không biết thành phần của tôi kém sao?" Trần Tư Vũ nói xong thì che miệng, nhưng điều này càng kích thích cho Mã Mạn Mạn thêm tức giận: "Thành phần kém không có nghĩa là nhân phẩm kém, chẳng lẽ cũng bởi vì thành phần, cô để mặc cho người ta bắt nạt?"
“Mạn Mạn à, cho dù tôi bị người ta bắt nạt, nhưng chỉ cần mọi người nói một câu là thành phần của tôi kém, lả lơi ong bướm, cô nói xem, có phải người khác sẽ nghĩ đây là vấn đề của tôi không? Trần Tư Vũ hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây