Lãnh Mai cười: "Mẹ, mẹ xem em ấy như vậy chính là đã đùa giỡn lưu manh rồi, đầu óc mê muội, nghe vào lời mẹ khuyên sao?" Lại nói tiếp: "Được rồi mẹ, em ấy và Tư Vũ đều là người trưởng thành, biết bản thân nên làm gì, sẽ cân bằng giữa công việc và tình cảm, mẹ không cần lo lắng đâu."
Đứng trong phòng tắm, lẳng lặng nghe, kỳ thật chính Lãnh Tuấn còn không biết mình nên làm gì.
Anh muốn tỉnh táo lại, nghĩ lại xem nếu bên cạnh mình có đặc vụ của địch, anh nên làm gì. Nhưng điều anh nghĩ đến nhiều nhất, vẫn là mùi vị đôi môi của Trần Tư Vũ, không dứt trong đầu, là đầu lưỡi cô chạm vào đôi môi khao khát, cháy bỏng của anh.
Ngọt ngào hơn bất kỳ mỹ vị gì anh có thể nghĩ đến.
Anh vốn nghĩ rằng, chỉ cần mình thử, biết được, từ nay về sau sẽ không nghĩ đến nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây